"Có xem tin tức chưa?"
"Đang xem nè."
"Anh đã sắp xếp thời gian, giữa tháng tới, chúng ta tổ chức tiệc mừng, ở khách sạn hoàng gia, mời tất cả người thân của hai ta tham dự."
"Được! Em sẽ thông báo cho em trai về nước."
"Ừ! Buổi trưa nay, có nhà thiết kế áo cưới đến, và người của công ty tổ chức lễ cưới, em lựa trước đi, anh đến trễ chút rồi quyết định cùng em."
Nhan Lạc Y gật gật đầu, "Được."
Buổi trưa khoảng hai giờ, nhà thiết kế áo cưới và người của công ty tổ chức lễ cưới đến, bọn họ chuyên thiết kế hôn lễ phục vụ cho hoàng gia quý tộc, vô cùng chuyên nghiệp.
Nhan Lạc Y đo lường kích cỡ, cô và nhà thiết kế cùng nhau thảo luận các nguyên tố loại hình cần thêm thắt trên bộ váy cưới, bọn họ cần hoàn thành bản thiết kế áo cưới vào cuối tháng này.
Trễ chút, Phan Lê Hân trở về, Nhan Lạc Y đã lựa xong một bộ váy cưới đặt may, dùng xong bữa tối, Phan Lê Hân thay một bộ đồ ngủ màu xám thoải mái.
Anh ngồi trên ghế sofa, Nhan Lạc Y vừa sấy xong mái tóc dài, lười biếng tựa vào lòng anh, Phan Lê Hân ôm cô vào lòng, hai người dưới ánh đèn sáng, thảo luận chi tiết về các phương diện của buổi hôn lễ.
Tất cả được làm dựa theo sở thích của Nhan Lạc Y, Phan Lê Hân không có bất kì ý kiến gì cả.
Việc của hôn lễ, đã thông báo rồi, Nhan Lạc Y muốn mời ba bạn ở chung kí túc xá của mình, bao gồm Bạch Trân, đồng thời, cô cũng định mời A Hương, bạn bè của cô không nhiều, nhưng đều rất chiếu cố đến cô.
Nhan Tử Dương sẽ đặt vé máy bay về trước ngày cử hành buổi hôn lễ.
Còn phía của Phan Lê Hân, ngoại trừ người thân của mình ra, có mời Y Na Sa, và những tiền bối đã cùng tiến bước bên cạnh anh, tuy hôn lễ thật đơn điệu, nhưng cũng có khách mời đến tận mười hai bàn.
Nhan Lạc Y sắp sửa trở thành một chuẩn tân nương rồi, trong lòng của cô cũng có chút thương cảm, nhớ đến người thân đã qua đời, cô nghĩ, chỉ cần cô sinh sống thật hạnh phúc, càng tốt, mới có thể khiến họ an tâm.
Thời gian của buổi hôn lễ, được bảo mật hoàn toàn, đến lúc đó, không cho một nhà báo nào có mặt ở hiện trường, đây thuộc về một buổi hôn lễ riêng tư cao cấp nhất của anh.
Vào cuối tháng, ba chiếc váy cưới của Nhan Lạc Y đã hoàn thành đặt chế, đồng thời, còn có các bộ trang sức phối đeo trong buổi lễ của mình.
Nhan Lạc Y thử mặc qua, cực kì hoàn mỹ, tất cả đều được làm theo số đo của cô, thể hiện khí chất độc đáo của riêng cô.
Bây giờ, Nhan Lạc Y chỉ cần chờ đợi buổi hôn lễ đến ngày.
Khi đang mong chờ về một việc nào đó, thời gian dường như có ma lực thần kì, khiến sự việc này nhanh chóng đến hẹn.
Buổi sáng sớm, Nhan Lạc Y đến phòng nghỉ ngơi của khách sạn hoàng gia, ở đây, Cung Vũ Ninh đã đến trước để ở bên cạnh cô, cùng cô trang điểm.
Khoảng mười giờ trưa, trong bãi đậu xe của khách sạn, đội xe tham dự hôn lễ đáp đến đúng giờ, sắp xếp vô cùng chỉnh tề, khách khứa bước từ trên chiếc xe xuống, đều tràn đầy cảm giác vinh hạnh.
Một trong những chiếc xe hơi màu đen trong đó, bước xuống bốn cô gái, trong ánh mắt của bọn họ, tràn đầy kích động và sự phấn khởi, đại khái là trong cuộc đời của bọn họ, đây là một sự việc khó có thể lãng quên.
Có vinh dự được tham dự hôn lễ của ngài tổng thống, là một sự việc đáng ghi nhớ cả đời.
Các cô gái trẻ tuổi lập tức kết thành bè đi vào bên trong khách sạn, trong ánh mắt tràn đầy kích động và sự cảm thán.
Trong phòng trang điểm, Nhan Lạc Y nhìn mình ở trong gương, cô không thể nào ngờ được, khi mỗi cô gái làm cô dâu, đều xinh đẹp như vậy, và có một hào quang hạnh phúc lan tỏa từ trong ra ngoài.
"Lạc Y, thật là xinh đẹp quá đi!" Cung Vũ Ninh cúi người, nhìn cô dâu tinh tế ở trong gương, khen ngợi.
"Vũ Ninh, ngày kết hôn của cô, tôi cũng có mặt, cô có biết không? Lúc đó, khi nhìn dáng vẻ mặc váy cưới của cô, tôi đã ngơ ngác, tôi chưa từng thấy qua cô gái nào tràn đầy khí chất say đắm lòng người như thế, bây giờ, có thể trở thành người một nhà với cô, tôi cảm thấy thật vui mừng." Nhan Lạc Y nói thật lòng.
Cung Vũ Ninh giơ tay ôm lấy bờ vai của cô, "Đây chắc chắn là duyên phận đặc biệt mà ông trời ban cho."
Ở một căn phòng nghỉ ngơi khác, Phan Lê Hân mặc một bộ đồ vest kết hôn đậm màu, đây so với những bộ anh mặc thường ngày, có thêm nhân tố làm trẻ trung ở bên trong, anh của hôm nay, phong độ ngời ngời, phóng khoáng hút hồn.
Phan Lê Hân và Liễu phu nhân đã quyết định, sự việc một lát cho ai dắt Nhan Lạc Y lên lễ đài, Phan Lê Hân quyết định không cần ai dắt lên cả, khi anh bắt đầu bước vào tấm thảm đỏ, thì nắm theo cô dâu của anh tiến lên lễ đài.
Liễu phu nhân cũng đồng ý, dù sao đi chăng nữa, chỉ cần bọn họ vui vẻ là được.
Giờ lành chuẩn xác vào lúc mười một giờ, lúc này, trong sảnh tiệc lớn, khách khứa đã ổn định chỗ ngồi.
Nhan Tử Dương và Bạch Trân mấy người trẻ tuổi ngồi cùng một bàn, còn có Thượng Quan Thần Húc và Cổ Hạo cũng ngồi ở bàn này, người trẻ tuổi, có nhiều chủ đề để nói với nhau.
Vả lại, hai người bọn họ không muốn ngồi chen vào bàn của trưởng bối.
Mười giờ bốn mươi, Phan Lê Hân gõ cửa phòng trang điểm, anh đẩy cửa bước vào.
Liền nhìn thấy cô dâu của anh đang ngồi trên ghế sofa, trên người mặc một bộ váy cưới màu trắng tinh, trên chiếc váy cưới thêu hoa bách hợp thuần khiết mà Nhan Lạc Y yêu quý nhất, dưới ánh đèn, ánh sáng trắng trong phản chiếu lấp lánh sự thuần khiết đó, như con người của cô, dịu dàng xinh đẹp.
Cung Vũ Ninh biết điều lui ra, thời gian tiếp theo sau đó, giao lại cho hai vị tân nhân.
Nhan Lạc Y nhìn người đàn ông mặc bộ đồ vest, khóe miệng của cô nhếch lên một nụ cười ngọt ngào, đứng trước mặt của anh, tỏ rõ sự nhỏ bé cực kì của cô, cô tiến lên phía trước, vỗ vỗ vạt áo của anh, "Anh Lê Hân, anh thật là bảnh bao."
Phan Lê Hân giơ tay ôm vòng eo thon gọn ấy, thấp giọng khen ngợi, "Em cũng rất xinh đẹp."
Nhan Lạc Y dịu dàng tựa vào lòng anh, cuối cùng thì, cô cũng đợi được đến ngày này, gả cho anh, trở thành cô dâu của anh.
Quả thật mỹ miều như một giấc mơ, cô đạt được, không chỉ là giấc mơ, mà còn là đời đời kiếp kiếp với anh.
Phan Lê Hân cúi đầu, hôn lên trán cô, "Căng thẳng không?"
Nhan Lạc Y cười lắc đầu, "Không căng thẳng, có anh ở bên kia mà."
Phan Lê Hân giương tay chỉnh đốn lại tấm khăn voan sau gáy cô, trên người của Nhan Lạc Y hôm nay đeo một bộ trang sức, không quá xa hoa quý phái, nhưng rất phù hợp với khí chất đơn giản rộng rãi của con người cô.
Lúc này, ở ngoài kia đã có người gõ cửa, chỉ thấy một thợ trang điểm, bước vào vô cùng cung kính, "Tổng thống các hạ, xin ngài và phu nhân chuẩn bị, sắp đến giờ lành rồi."
"Được." Phan Lê Hân nhẹ giọng đáp, anh giơ tay dịu dàng vuốt phủ tấm khăn voan trên đầu của Nhan Lạc Y xuống, khăn voan mông lung mờ ảo, khiến dung nhan của Nhan Lạc Y như thoắt ẩn thoắt hiện.
Thế giới của Nhan Lạc Y, cũng có một chút mơ hồ, nhưng mà, tay của cô, bị người đàn ông nắm thật chặt, khiến cô tràn đầy cảm giác an toàn.
"Sắp tới giờ rồi, chúng ta nên ra ngoài thôi." Phan Lê Hân dịu dàng nói.
"Được!" Nhan Lạc Y nhẹ nhàng trả lời, cô từ từ nắm lấy chiếc váy cưới ở trước gối, chỉ thấy lúc cô di chuyển, khăn voan dày đặc tầng tầng lớp lớp ở phía sau, khâu đầy dưới vạt vải xa tanh và kim cương, giống như những đóa mây xinh đẹp, bộc lộ thân hình quyến rũ của Nhan Lạc Y, biểu lộ sự hoa lệ và thần thái tao nhã.
Trong đại sảnh, khách khứa đang rất mong chờ, đợi giờ lành đến, Cung Vũ Ninh ngồi đến bên cạnh Hạ Lăng Sơ, bàn tay đặt dưới chiếc bàn của Hạ Lăng Sơ, lập tức nắm lấy, mười ngón tay của anh và Cung Vũ Ninh đan chặt vào nhau.
Giờ này cảnh này, thật khiến cô hồi tưởng về buổi hôn lễ của bọn họ, ở nơi thần thánh bộc bạch tình cảm, quả thật rất mỹ miều.
Mấy người trẻ tuổi như Bạch Trân và A Hương, đều giơ mắt ngóng trông, trong ánh mắt của Y Na Sa, cũng tràn đầy sự chúc phúc chân thành.
Và lúc này, giờ lành mười một giờ đã đến, bài giao hưởng kết hôn được vang lên, ở nơi tận cùng của tấm thảm đỏ và trụ hoa được phủ đầy hoa tươi, chỉ thấy cây trụ được điêu hoa ở phía sau, có một đôi tân nhân đang bước đến, một tay của Nhan Lạc Y nắm lấy cổ tay của Phan Lê Hân, một tay cầm bó hoa, khóe miệng nở nụ cười, giữa tràng pháo tay và ánh mắt theo dõi của quan khách, và dưới ánh mắt dịu dàng của người đàn ông bên cạnh, bước lên lễ đài làm lễ.
Giây phút này, thật thần thánh, thật trang nghiêm.
Khiến những người đang ngồi ở đó, đều chúc phúc cho đôi tân nhân này, cảm nhận tình yêu kiên định vững chắc của bọn họ.
Ánh mắt của Liễu phu nhân chứa đựng giọt nước mắt kích động, không ai vui mừng hơn bà, Nhan Lạc Y là đứa trẻ bà tìm kiếm nhiều năm nay, bây giờ, đứa trẻ này sẽ sống cả đời với con trai của mình, bà cảm thấy thật mãn nguyện.
Phan Lệ cũng rất yêu thích Nhan Lạc Y, bây giờ, cô ta hi vọng bọn họ có thể nhanh chóng sinh hạ người thừa kế cho nhà họ Phan, dù sao thì con cháu của nhà họ Phan thật ít ỏi, đều đặt nặng lên vai của bọn họ.
Bàn tiệc của Bạch Trân và A Hương, đều nhìn ngơ ngác, cảm thấy hồi đó Nhan Lạc Y đã rất xinh đẹp, nhưng khi khoác lên chiếc áo cưới, quả thật đẹp tựa thần tiên trên trời.
Bọn họ thật sự ngưỡng mộ từ tận đáy lòng, đương nhiên, phần vinh hạnh này bọn họ không dám mơ tưởng đến, chỉ riêng hôm nay được ngồi ở đây, đã là phước tu ba đời rồi.