Lam Phong bước lên phía trước và cùng Cung Vũ Trạch nói về việc dự án, không để ý đến biểu cảm của Lam Doanh.
Tuy nhiên, Qúy Thiên Tứ nhìn thấy, đợi khi bọn họ đi xa, anh ta nhìn hướng Qúy An Ninh, quan tâm nói, “Người con gái vừa rồi và em có thù sao?”
Qúy An Ninh liếm môi và mỉm cười: “Cô ta biết mối quan hệ trước đây của em với Cung Vũ Trạch, chưacs là nhìn không thuận mắt.”
“Đừng để ý” Qúy Thiên Tứ an ủi nói một tiếng.
“Vâng!” Em sẽ không quan tâm đâu.” Qúy An Ninh nói xong, nhìn về phía Cung Vũ Trạch, chỉ thấy anh ta với trợ lý lái chiếc xe thể thao của anh ta rời đi, Lam Doanh và người đàn ông bên cạnh cô ta cùng lên xe.
“Anh, chúng ta cũng về công ty đi!”
“Có chút đáng tiếc, anh còn cho rằng ít nhất có cơ hội năm mươi phần trăm, không ngờ Cung Vũ Trạch thò tay vào, một chút cơ hội cũng không còn nữa.”
Tâm trạng của Qúy An Ninh cũng hơi phức tạp, nhưng trong thương trường, sự việc như này cũng không có cách nào, lựa chọn tự nhiên, thích hợp sinh tồn, độc đoán nắm đấm sắt, cướp lấy cơ hội trước, mới có thể đứng vững dưới gió.
Về đến công ty, Qúy Thiên Tứ để cô ta nghỉ ngơi một chút, anh ta quay lại văn phòng để sửa đổi kế hoạch tương lai, Qúy Thiên Tứ ngồi trên bàn làm việc, chống cằm đang suy nghĩ về điều gì đó, nháy mắt, thời gian đã bốn rưỡi rồi.
Phút chốc, điện thoại bên cạnh cô ta reo lên, cô ta cầm lên nhìn, cái tên trên khiến cô ta giật mình, tại sao lại là Cung Vũ Trạch?
Anh ta gọi điện cho cô ta vào lúc này làm gì vậy?
Trông cô ta bối rối, đồng thời, cô ta hơi lo lắng khi bấm nghe, “A lô!”
“Tôi đang ở dưới lầu công ty cô, xuống đây, tôi có thứ cho cô.” Lúc đó, với dọng trầm thấp của người đàn ông mang theo một mệnh lệnh của tia không cho phép nghi ngờ.
Qúy An Ninh choáng váng, “Cái gì vậy”
“Xuống đây rồi nói.” Cung Vũ Trạch nói xong liền cúp điện thoại.
Qúy An Ninh chớp chớp mắt, suy nghĩ trong vài giây, nhưng vẫn không thể nghĩ ra thứ gì anh ta đưa cho cô ta.
Qúy An Ninh cầm điện thoại di động xuống lầu, cô ta đi ra sảnh lớn của công ty, cô ta thấy một chiếc xe thể thao màu đen đỗ bên cạnh đài phun nước của công ty, không phải là Cung Vũ Trạch, còn là ai ở đây nữa?
Qúy An Ninh đi nhanh qua đó, cửa kính xe chưa hạ xuống, cô ta chỉ còn cách mở cửa ghế lái phụ, ngồi vào trong, Cũng Vũ Trạch ngồi ở bên trong, mặc bồ đồ tây, làm cho anh ta toàn thân tỏa ra không khí ngột ngạt.
“Xin hỏi anh có việc gì không?” Qúy An Ninh đóng cửa lại, dây tim loạn lên rất nhiều, không biết có phải là vì cách xa ba năm rồi, hơi trên người anh ta làm cho cô ta cảm thấy một cái gì đó mang tính xâm lược, tiếp xúc thêm một chút, đều sẽ không tự chủ cảm thấy căng thẳng.
“Sáng nay từ nhà tôi đi về, tại sao chào nhau một tiếng?” Đôi môi mỏng manh của Cung Vũ Trạch mở miệng, có vẻ khó chịu.
Khuôn mặt xinh đẹp của Qúy An Ninh liền đỏ lên, sự việc tối qua cô ta ngủ trong nhà của anh ta, làm cho cô ta ngượng ngùng, cô ta thở nhẹ một hơi nói, “Xin lỗi, tối qua buồn ngủ quá, nên đã ngủ thiếp đi, anh nên đưa tôi về nhà tôi, anh gọi tôi dậy là được rồi.
Như này có đã làm phiền đến anh ta rồi?
Lông mày của Cung Vũ Trạch rung một chút. “Tôi không trách cô ngủ thiếp đi, tôi chỉ nói là, lần sau cô từ bên cạnh tôi rời đi, nhớ chào nhau một tiến”
Trái tim của Qúy An Ninh đau một chút, lần sau từ bên bên canh anh ta rời đi? Hình như, cô ta bây giờ cũng không ở bên cạnh anh ta mà! Câu nói này vừa ấm áp, vừa làm trong tim cô buồn.
“Anh gọi tôi xuống đây, không phải nói có thứ gì đó đưa cho tôi à? Qúy An Ninh đem vấn để chính mở ra, không muốn vướng vào chuyện tối qua nữa.
Cung Vũ Trạch lấy một cái túi giấy ở bên hông xe đưa nó cho cô ta. “Đưa cho anh của cô.”
“Đây là cái gì? Qúy An Ninh kinh ngạc, lẽ nào anh ta đến tìm anh trai?
“Đây là hợp đồng đấu thầu của mảnh đất mà anh trai của cô muốn, tôi để cho anh ta đó.” Cung Vũ Trạch hời hợt nói.
Qúy An Ninh đã bị sốc, cô ta hét nhẹ lên mở to mắt “Anh để cho anh tôi sao?
“Tôi không có hứng thú với mảnh đất này, chuyển nó cho anh ta. “Cung Vũ Trạch nhìn cô ta một cái. “Cũng có thể được tính là một phần quà gặp mặt lại một lần nữa được gặp nhau.”
Qúy An Ninh khuôn mặt đã đỏ một chút từ trước, nay lại càng nóng hơn, cô ta hít thở nhẹ nói, “Anh đừng như vậy, nhỡ đâu bị bạn gái của anh biết, đối với cô ta không công bằng.”
“Bạn gái của tôi?” Cung Vũ Trạch lười biếng sang một bên, cánh tay thanh lịch trên vô lăng, nhìn chằm chằm vào cô ta, “Tôi có bạn gái từ đâu ra vậy?”
Qúy An Ninh đã choáng váng trước nụ cười phức tạp và khó hiểu của anh ta trong vài giây, lẩm bẩm trong miệng nói, “Lần trước ở nước M, người con gái ăn cơm cùng anh đó!”
“Ồ! Cô ý nói là cô ta, chính xác cô ta là một trong người phụ nữ tôi yêu nhất.” Cung Vũ Trạch cố ý trọc cô ta.
Nghe thấy câu nói này, khuôn mặt đỏ của Qúy An Ninh có chút hơi tái, khi nghe anh ta nói rằng người phụ yêu nhất, trong tim cô ta không thể ngừng ngứa ran, cô ta nhận định rằng đó là bạn gái của anh ta rồi.
Qúy An Ninh, có chút cẩn trọng cầm bản hợp đồng, nhìn anh ta nói, “Anh chắc chắn tặng cho anh của tôi đúng không?
“Thực ra là tặng cho cô, ân huệ tính là của cô.” Cung Vũ Trạch cắn môi mỏng, tiếp tục nhìn cô ta.
Qúy An Ninh không dám nhìn trực tiếp vào mắt anh ta, chuyện gì đã xảy ra với người đàn ông này? Vừa rồi còn nói anh ta có người phụ nữ yêu nhất, mà lúc này, lại hướng cô ta ý thị tốt, lẽ nào anh ta muốn một chân dẫm lên hai con thuyền sao?
Qúy An Ninh hơi bực tức rằng anh ta đã trở nên như thế này, cô ta thích anh ta, là một người trung thủy, không phải là một anh chàng đa tình con nhà giàu chơi bất cần đời.
“Cung thiếu gia, xin anh có trách nhiệm với bạn gái của anh, hợp đồng này, tôi không thể nhận. “Nói xong, Qúy An Ninh đem hợp đồng trả lại cho anh ta, mặc dù để cho công ty Qúy Thị tổn thất một dự án, cô ta cũng không thể nhận món quà này của anh ta.
Khuôn mặt của Cung Vũ Trạch hơi choáng váng, anh ta thu lại cái nhìn ép người đó, không nhận lại hộ đồng mà cô tra trả lại, anh ta chế nhạo bản thân mình, “Tôi vẫn là độc thân, lấy đâu ra bạn gái.”
“Cô gái đó không phải sao? Cô ta không phải là người phụ nữ anh yêu nhất sao?” Qúy An Ninh cam thấy anh ta mất trí nhớ rồi sao? Vừa nói xong đã quyên rồi.
Đôi mắt của Cung Vũ Trạch nở một nụ cười trêu chọc. “Đúng! Cô ta là người phụ nữ tôi yêu nhất, đến thời điểm hiện tại người phụ nữ tôi yêu nhất đã có hai người rồi, bọn họ là mẹ và em gái tôi.”
Đầu của Qúy An Ninh muốn phát nổ, nó trống không trong vài giây, cô ta rên rỉ, trong một thời gian dài mới phản ứng lại, “Vậy người con gái đó là em gái của anh?”
Cung Vũ Trạch nhìn cô ta một cách không kiểm soát được. “Ba năm trước tôi đã nghĩ đến việc giới thiệu cô cho mọi người biết nhau, đáng tiếc, cô không cần tôi nữa.”
Mặt của Qúy An Ninh lại đỏ lên, cái gì mà không cần anh ta nữa? Câu nói này nói không lên không cảm giác chuyên nghiệp. “Vậy đó... là em gái của anh! Xin lỗi, tôi hiểu lầm rồi.” Qúy An Ninh nói lời xin lỗi, nhưng có một cảm giác không hiểu thấu trong trái tim, như một thứ gì đó nghẹn ngào trong trái tim, và nó như được bỗng nhiên sáng sủa.