“Chúng tôi cứu không hết nhiêu đây người.” Vị tướng sĩ đó cũng bất lực. “Thầy, thầy dắt bọn họ chạy trước.” Chiến Tây Dương nói với thầy Preece. Và lúc này, chiếc xe tải dừng lại, các tương sĩ xuống xe, muốn mời bọn họ lên xe! Nhưng mà, Preece lại đẩy một phát Chiến Tây Dương, “Em đi trước, em không thể xảy ra chuyện gì.”
“Không! Em sẽ không bỏ mọi người ở lại đâu.” Chiến Tây Dương dứt lời, bảo các trợ lý hoảng sợ phía sau lưng nhanh chóng lên xe, còn anh đẩy thầy Preece xuống, và ngay lúc đó, hai chiếc xe jeep đã chở đầy người. Và lập tức, một quả bom ngay bên cạnh phát nổ, tướng sĩ kia thấy đã chở thầy Preece, mặc dù họ cũng rất muốn cứu Chiến Tây Dương, nhưng, nếu họ còn tiếp tục ở lại, sẽ bị bom đạn tấn công. Cho nên, họ cắn chặt răng, ném cho Chiến Tây Dương một cây súng, “Mọi người bảo trọng.” Dứt lời, họ lái xe chạy lùi về sau. Chiến Tây Dương thở phào nhẹ nhõm, nhìn thầy và đồng đội đều thoát hiểm, và lúc này, bên cạnh có tiếng bước chân, Chiến Tây Dương mới nhớ cần nhặt chiếc súng lên, trước mặt mười mấy tên khủng bố cầm súng chỉa về phía anh. Và trong đó là một công nhân địa phương, chỉ anh, nói với đám người đó, trong mắt họ lập tức bộc lộ vẻ kính trọng, đồng thời, cũng không có thả súng xuống. Chiến Tây Dương quen biết người công nhân này, anh không ngờ đến trong đội xuất hiện kẻ phản bội, và người công nhân này nói với anh rằng, “Bác sĩ Chiến, chỉ cần anh phối hợp với chúng tôi, chúng tôi đảm bảo anh sẽ được an toàn.” Chiến Tây Dương cười nhạt với người đàn ông đó, “Anh nói với bọn họ, các người chỉ muốn một mình tôi, thì thả hết những người trên xe này đi, nếu không, đừng hòng tôi đưa thuốc giải cho mấy người.” Người công nhân đó sửng sờ, nói với người đàn ông bên cạnh một câu, người đàn ông đó suy nghĩ một lát mới gật đầu. Bọn họ đích thực chỉ cần một mình Chiến Tây Dương, nếu giết hại nhiều, chỉ khiến dịch bệnh H5 nơi đây bùng phát ngày càng dữ dội hơn. “Chúng tôi có thể thả bọn họ đi, nhưng mà, bác sĩ Chiến cần phải đi theo chúng tôi.” Chiến Tây Dương nhảy từ trên xe tải xuống, ngoan ngoãn đi theo họ, và chiếc xe tải lớn sau lưng lập tức chở người bị thương và công nhân rời khỏi. Nhưng mà, binh sĩ của mấy chiếc xe quân đội phía trước, đều chết cả rồi. Bọn chúng không hề thương tình đối với binh sĩ. Chiến Tây Dương đau lòng nhìn các binh sĩ đã chết, anh biết, đó là cục thế anh không thể thay đổi, anh chỉ thương thay đất nước này. Chiến Tây Dương đi theo bọn phản động vào lãnh địa của chúng, anh biết mình tạm thời được an toàn, chỉ cần trong tay anh cầm thứ chúng đang cần, nhưng, anh không biết bọn họ sẽ xử lý anh ra sao. Trên đường đi đến núi khoan của Sở Nhan, nhìn ra cửa sổ bên ngoài khung cảnh tan hoang sau bạo động, cô cảm thấy đất nước của mình thật may mắn tốt đẹp. Và cô sẽ cố gắng vào sự nghiệp ngoại giao, bảo vệ đất nước và người dân của cô, không phải chịu cảnh khổ đau của chiến tranh. Trong khi cô đang suy nghĩ, đột nhiên trợ lý bên cạnh đưa cho cô chiếc điện thoại, “Nghị viên Sở, kiếm cô đó.” Sở Nhan cầm điện thoại lên, “Alo, xin chào.”
“Chào cô! Sở tiểu thư, chúng tôi vừa nhận được một tin tức xấu.” Đầu dây bên kia người đàn ông trầm mặc. Hơi thở của Sở Nhan có chút căng thẳng cực độ, cô thở gấp hỏi, “Tin gì?”
“Là về một người bác sĩ nước cô, anh ta bị bọn phản động bắt rồi.” Đầu óc Sở Nhan bỗng dưng trống rỗng, cô cầm chiếc điện thoại tay run run, “Cái gì? Anh có xác định là anh ta bị bắt không? Anh ta chỉ bị bắt thôi sao?”
“Nhưng mà, Sở tiểu thư cô hãy yên tâm, theo tình hình chúng tôi nhận được, tạm thời bác sĩ Chiến không gặp nguy hiểm, bọn phản động đó chỉ muốn phương thuốc trong tay anh ấy, tạm thời không hạ độc thủ.”