“À! Chính là ở gần đây thôi một đoạn rẽ nữa là đến rồi, cô ơi, ảnh trong chứng minh thư này là cô à! Cô có ở gần đây không?”
“Anh có quen tôi không?” Mễ Liễu lập tức nhìn anh ta hỏi.
Người đàn ông này mãnh liệt nhìn cô ta, hít một hơi, “Tôi sống ở đây đã hai mươi mấy năm rồi, phụ nữ đẹp như cô, tôi chỉ cần nhìn một lần cũng có thể nhớ, nhưng, tôi thật sự không biết cô!”
“Mẹ nuôi của tôi ở đây, vậy anh có biết mẹ nuôi của tôi không?”
“Mẹ nuôi của cô tên là gì?”
“Tôi không biết, nhưng, tôi họ Mễ, bà ta cũng có thể là họ Mễ.”
“Tôi đã ở đây bao nhiêu năm nay, chưa nghe qua họ Mễ bao giờ.”
“Chưa nghe qua?”
“Thật sự chưa nghe qua!”
Sự nghi ngờ trong lòng của Mễ Liễu đã nhận được một chút sự thật, lẽ nào thẻ Chứng minh thư trong tay cô ta là giả? Đây là do Tịch Phong Hàn làm cho cô ta, tại sao lại có thể là giả được?
Mễ Liễu không tin, cô ta lập tức theo hướng dẫn của ông chủ đi đến số nhà mà cô ta ở, tuy nhiên, cô ta tìm một lượt, đều không tìm thấy số nhà trên Chứng minh thư, nếu như đến cả Chứng minh thư của cô ta cũng là giả, thì địa chỉ này cũng là giả.
Trong lòng Mễ Liễu nổi lên một sự bối rối, cô ta đột nhiên có chút tức giận, cô ta cầm điện thoại lên trực tiếp gọi vào điện thoại của Tịch Phong Hàn.
“A lô!” một giọng nam khàn khàn trả lời, dường như vừa bị đánh thức dậy.
“Là tôi! Thân phận của tôi là giả đúng không?” Mễ Liễu trực tiếp hỏi.
“Cô ở đâu?” Tịch Phong Hàn quan tâm hỏi.
“Anh nói cho tôi, thân phận của tôi có phải là giả không? Tôi không phải là Mễ Liễu, rốt cuộc tôi là ai? Xin anh hãy nói cho tôi biết được không?” giọng của Mễ Liễu đầy khẩn cầu, ngoài ra còn có chút mùi
Lúc đó một tiếng thở dài, “Cô là Hỏa Hỏa.”
“Hỏa Hỏa? đây là tên của tôi? Thế họ của tôi là gì?”
“Cô không có họ! khi tôi quen biết cô, thì cô là Hỏa Hỏa.”
“Vậy tôi là người như nào?”
“Việc này để sau này tôi sẽ nói với cô, cô quay về nghỉ ngơi đi, đừng đi linh tinh nữa.”
“Nói cho tôi, tôi xin anh.”
“Hỏa Hỏa...” Giọng của Tịch Phong Hàn tràn đầy tình cảm gọi cô ta.
So với gọi cô ta là Tiểu Liễu, dường như tên Hỏa Hỏa, mới là tên mà trong lòng anh ta muốn gọi nhất, tràn đầy cảm xúc tình cảm.
Người con gái đứng trên đường phố trống vắng, giống như một linh hồn bất lực, mái tóc dài hỗn loạn trong gió, bay rung rinh.
“Cô ở đâu, tôi lập tức cử người đến đón cô.”
“Không cần, tôi gọi là Hỏa Hỏa, cái tên này, anh không nói dối tôi nữa chứ?” giọng nói của Hỏa Hỏa có chút hơi nức nở.
“Cô ở đâu? Tôi đến đón cô.” Giọng của Tịch Phong Hàn lo lắng rất nhiều, sự lo lắng trong mỗi tiếng nói.
“Đừng đến, tôi muốn nghỉ ngơi vài ngày, đợi công việc của tôi được triển khai, anh thông báo tôi.” Nói xong, Hỏa Hỏa liền cúp điện thoại.
Cô ta cầm điện thoại, cũng không muốn đi về ngôi nhà mà anh ta cho cô ta, ở đây trong sắc màu ban đêm rộng lớn, ở cái thế giới rất lớn này, cô ta hình như trở thành một người bị bỏ rơi, cô ta khoác chiếc túi, không mục đích chầm chậm đi về phía trước.
Không biết muốn đi về đâu, cũng không có bất cứ cảm giác phương hướng nào.
Trong phủ Tổng thống, khi Tịch Phong Hàn vừa trong xe uống thuốc, liền ngủ thiếp đi, lập tức nghe điện thoại của Hỏa Hỏa, lúc đó, vừa đến phủ Tổng thống, anh ta nhìn Trì Dương nói, “Đi gần chỗ địa chỉ trên Chứng minh thư của cô ta, tôi muốn tìm cô ta.”
“Ngài Tổng thống, bây giờ muộn quá rồi, ngày không thể đi như vậy, hơn nữa, buổi tối rất nguy hiểm.”
“Mau lái xe.” Tịch Phong Hàn nói một tiếng.
Trì Dương cầm điện thoại lên lệnh cho toàn bộ đội xe về hướng đỉa chỉ đó.
Hình bóng của Hỏa Hỏa đi trong bóng cây trên phố, đèn đường mờ vàng ánh ra thân hình đang bay lượn của cô ta, làm cho người đi ngang đường đều rối rít nhìn cô ta.
Sau nửa tiếng đồng hồ, đội xe của Tịch Phong Hàn đã đến nơi gần đó, anh ta như dự cảm được cô ta sẽ ở con phố này, đội xe vệ sỹ của anh ta phân ra bốn hướng, chia nhau đi tìm, nhưng mà vẫn là Trì Dương tinh mắt, anh ta nhìn thấy một cô gái đang đứng đợi trước đèn xanh đèn đỏ, anh ta gia tay chỉ.
“Cô ta ở kia.”
Lúc đó Hỏa Hỏa tâm trạng rất hốt hoảng, vừa ngẩng đầu nhìn thấy đèn xanh, nhưng không phát hiện, đèn xanh chỉ còn mấy giây cuối cùng, cô ta vừa bước xuống, đối diện có một chiếc xe vùn vụt phóng tới, chút nữa là đâm vào người của cô ta.
Phản ứng của Hỏa Hỏa rất nhanh lùi lại phía sau, mà trong chiếc xe màu đen bên cạnh đó, tâm can của hai người đàn ông đó đều căng thẳng tột độ, đặc biệt là Tịch Phong Hàn, hơi thở của anh ta như sắp dừng lại rồi.
Người con gái này thân thủ khác với người thường, nhưng lúc đó, cô ta vẫn làm cho anh ta lo lắng đến mứcđau tim.
Hỏa Hỏa lùi đến bên đường người đi bộ, mà thời khắc này một chiếc xe màu đen sang trọng đột nhiên tới bên cạnh của cô ta, giây tiếp theo, một thân hình cao to đẹp trai phong độ từ trong xe bước xuống, Hỏa Hỏa lông mi dài rủ xuống giật giật, nhìn thấy đột nhiên xuất hiện một người đàn ông trước mặt.
Cả người cô ta kinh ngạc mở to mắt, “Anh...”
Vẫn chưa lên tiếng, Tịch Phong Hàn liền khóa tay của cô ta nói, “Đi về cùng tôi.”
Hỏa Hỏa kinh ngạc quyên cả tranh giành, hình như ở trước mặt người đàn ông này, cô ta tự nhiên trở thành mềm yếu, kỹ năng và sức mạnh của cô ta tự nhiên đều biến mất, anh ta chỉ nhẹ nhàng điểm chỉ, toàn bộ cơ thể cô ta đâm vào ngực anh ta, cô ta ngẩng đầu lên, một khuôn mặt màu trắng bị phản chiếu trong ánh sáng của đèn trở nên nhợt nhạt.
Trì Dương lập tức xuống xe, nhìn Tịch Phong Hàn nói, “Tịch Thiếu, mau lên xe.”
Mà đằng sau trong mấy chiếc xe, có sáu vệ sỹ đang chạy rất nhanh đến, hình thành con đường tường người, Hỏa Hỏa nhìn thấy vậy, liền cựa tay của anh ta ra, “Tôi không về cùng anh, anh mau đi đi.”
“Hỏa Hỏa, ngoan” Tịch Phong Hàn bình tĩnh, nịnh cô ta như nịnh trẻ con vậy.
Lúc này, Trì Dương cũng qua đó khẩn cầu. “Hỏa Hỏa tiểu thư, nhanh lên xe đi!”
Hỏa Hỏa cũng lo lắng cho thân phận của anh ta, cô ta lập tực ngồi vào ghế sau, Tịch Phong Hàn cũng vào ngồi cùng, Trì Dương ngồi ở ghế phụ lái, lệnh cho vệ sỹ lập tức quay về nơi ở của Hỏa Hỏa.
Không đợi Tịch Phong Hàn chỉ thị, Trì Dương đã ấn tấm ngăn ở giữa, tức thì, được ngăn lại khoang trước xe và khoang sau xe thành thành không gian riêng hai người.
Khoang ghế ngồi sau xe, khôi phục tên Hỏa Hỏa như lúc ban đầu, vẻ mặt tinh thần của cô ta nói không lên lời về sự mất mát, “Anh tại sao phải nói dối tôi? Chuyện anh nói cho tôi, đều là giả sao?”
“Chỉ là tên và thân phận của cô là giả, còn cái khác, đều là thật.”
“Tôi làm ở quán cà phê? Tôi đã từng sống ở nhà anh? Đây đều là thật? tại sao ban đầu anh không nói cho tôi biết, tên tôi là Hỏa Hỏa?”
Tịch Phong Hàn đối diện với ánh mắt trong suốt của cô ta, anh ta hẳn vẫn không muốn cho cô ta biết, thân phận chính xác nhất của cô ta là ai.
“Tôi không nói cho cô, là có nguyên nhân, cô hiện tại vẫn dùng thân phận là Mễ Liễu.”
“Có thể để cho tôi một phần, tôi có thể nhìn chức vị của anh không, cho dù là công việc rót trà, tôi cũng đồng ý.”