"Cảm ơn chị Oánh." Lâm Dật cười nói.
"Có gì phải cảm ơn." Vương Oánh cười nói: "Chẳng hiểu ra sao mà cậu đã bị đuổi việc rồi. Sau này muốn gặp cậu cũng không dễ dàng."
"Không có chuyện gì, không phải đã có phương thức liên lạc rồi sao? Có gì cứ việc gọi cho em là được, bảo đảm gọi cái là tới."
Lâm Dật vừa đến đã thành nhân vật chính được bàn tán trong phòng.
Nhưng vây quanh hắn hầu như đều là các nữ đồng nghiệp.
Còn mấy nam đồng nghiệp ngồi ở bên khác, mặt cười mà ý không cười nhìn Lâm Dật.
"Lâm Dật, cậu quá xui xẻo. Với trình độ của cậu, chỉ cần cố nhịn một chút thì vị trí trưởng phòng tiêu thụ sẽ là của cậu rồi." Vương Oánh tiếc nuối nói.
Quan hệ giữa cô và Lâm Dật khá tốt. Nếu Lâm Dật có thể lên làm trưởng phòng tiêu thụ thì ngày sau còn có thể chăm nom mình một hai.
Giờ thì hay rồi, đừng nói chăm nom, sau này muốn gặp mặt còn khó nữa là.
"Chị Vương, chị nói vậy là không đúng. Tuy hiệu suất làm việc của Lâm Dật tốt thật, nhưng anh Đông cũng không kém. Chị sao biết vị trí trưởng phòng tiêu thụ nhất định là của Lâm Dật?"
Người nói chuyện tên là Hoàng Hữu Vi, là đồng nghiệp với Lâm Dật.
Người được gọi là anh Đông có tên Lý Giang Đông. Trước khi Lâm Dật chưa tới công ty, người này vẫn luôn là quán quân trong bộ phận tiêu thụ.
Nhưng sau khi Lâm Dật đến, vị trí quán quân lập tức đổi chủ.
Cho dù trong lòng tức không chịu nổi, nhưng người này cũng không làm gì được Lâm Dật.
Lần này Lâm Dật bị sa thải cũng có một phần do người này sau lưng giở trò quỷ.
"Chức vị trưởng phòng tiêu thụ đả có chỉ tiêu rõ ràng. Công lao của Lâm Dật tốt hơn anh ta, vị trí trưởng phòng tất nhiên là do cậu ấy." Vương Oánh không phục nói.
Cho dù người của bộ phận tiêu thụ không nhiều, nhưng cũng chia làm hai phe phái.
Đồng nghiệp nam đều đứng bên phía Lý Giang Đông, Lâm Dật và các đồng nghiệp nữ lại thành một phái khác. Bình thường hai bên chỉ duy trì quan hệ hài hòa ngoài mặt.
"Vậy có tác dụng gì đâu, chẳng phải hắn vẫn bị đuổi việc rồi sao." Hoàng Hữu Vi nói.
"Hơn nữa tôi nghe nói, công văn bổ nhiệm sắp xuống tới rồi. Anh Đông chẳng mấy chốc sẽ được đề bạt làm trưởng phòng tiêu thụ. Tôi đề nghị chúng ta chúc anh Đông một ly."
"Ha ha, đừng vậy."
Lý Giang Đông cười tủm tỉm nói:
"Tuy tôi sắp làm trưởng phòng tiêu thụ, nhưng nhân vật chính hôm này là Lâm Dật. Tôi làm sao lại phản khách vi chủ được chứ."
"Không sao, lát nữa lại mời cậu ta là được." Hoàng Hữu Vi cười ha hả nói.
"Vậy chúng tôi cung kính không bằng tuân lệnh."
Nói rồi, mấy người bên Lý Giang Đông giơ ly lên, uống một hơi cạn sạch.
Các đồng nghiệp nữ khác đều không có động tác gì.
"Sao tôi cảm giác, mấy người không phải tới để đưa tiễn tôi, lại có ý diễu võ dương oai hả?" Lâm Dật nói.
"Đừng nói vậy, tôi chỉ tùy tiện uống một ly. Hôm nay nhân vật chính vẫn là cậu."
Hạ ly xuống, Lý Giang Đông nhìn Lâm Dật, cân nhắc một chút nói:
"Cậu đấy, bị công ty sa thải rồi có dự định gì mới chưa? Thành phố lớn như Trung Hải không dễ lăn lộn đâu."
"Lời anh Đông có lý. Thành phố quá nguy hiểm, nông thôn vẫn tốt hơn." Hoàng Hữu Vi nói tiếp.
"Về nông thôn cái gì! Cậu không biết tình huống Lâm Dật sao. Cậu ta là cô nhi, ngay cả nhà cũng không có, làm sao cũng không thể quay về."
Lý Giang Đông bật cười, sau đó nhìn Lâm Dật nói:
"Lâm Dật, nếu cậu muốn sống ở Trung Hải, tôi có ý này. Tôi khá quen thuộc với quản lý hành chính ở tiểu khu chúng ta, có thể sắp xếp cho cậu công việc bảo vệ, có hứng thú không?"
"Ha ha..."
Các đồng nghiệp nam khác đều cười to, coi Lâm Dật như chuyện cười.
Có kết cục như hôm nay hoàn toàn là do hắn gieo gió gặt bão.
Mới vừa tới công ty hơn nửa năm đã muốn tranh vị trí trưởng phòng tiêu thụ với anh Đông, không nhìn xem mình là cái đức hạnh gì!
"Chuyện công việc không nhọc lòng anh." Lâm Dật cười ha ha.
"Đúng rồi, tiểu Dật, chị cũng đang muốn hỏi em việc này." Vương Oánh nói.
"Hiện giờ em bị công ty cho thôi việc rồi, có tính toán gì không? Chuyện công tác có nhìn ngó gì không?"
"Sau này có lẽ lái xe Didi, có thể nuôi gia đình sống tạm."
"Lái xe Didi?" Vương Oánh và các đồng nghiệp nữ khác dường như khó mà tin nổi.
"Dường như khoảng cách có hơi lớn."
"Hết cách rồi, vì sinh hoạt thôi."
"Lâm Dật, thật sự rất được đấy bằng cái xe FAW nát kia của cậu chẳng lẽ còn có thể đăng ký?" Hoàng Hữu Vi nói.
"Thấy cái xe FAW nát của cậu, có khi khách hàng đã chấm điểm kém cho cậu, muốn tạm nuôi gia đình có lẻ khó à nha."
"Không sao tiểu Dật, sau này bọn chị gọi xe sẽ gọi xe của em, cổ vũ cho em." Vương Oanh giận quá nói.
Cốc cốc cốc…
Ngay lúc mấy người đang nói chuyện, cửa phòng vang lên tiếng gõ.
Quản lý sảnh khách sạn đi vào.
"Chào các vị, tôi muốn hỏi thăm. Chiếc Pagani Zonda dưới tầng là của vị khách nào thế?"
"Anh nói cái gì? Pagani Zonda?"
Người trong phòng đều sững sờ. Đó là siêu xe, cả Trung Quốc cũng không có mấy chiếc.
Nghĩ tới đây, các đồng nghiệp nam đứng dậy, liếc ra ngoài cửa sổ.
"Đúng là có một chiếc Pagani, mẹ nó đẹp quá đi!"
"Không uổng là địa phương phát triển nhất Trung Quốc, người có tiền ở Trung Hải thật là nhiều." Hoàng Hữu Vi thở dài.
"Xe này dường như phải hơn 20 triệu, chỉ có những nhà đại gia siêu cấp mới mua được xe như vậy."
"Được rồi, cậu cũng đừng nhìn, nhìn nữa cậu cũng không mua nổi đâu."
Nói rồi, Lý Giang Đông nhìn quản lý sảnh nói:
"Chúng tôi chỉ là thành phần tri thức phổ thông, chắc chắn không mua nổi loại xe kia. Anh đi phòng khác hỏi một chút xem."
"Được rồi, quấy rầy mọi người dùng cơm, thực sự xin lỗi.”
Vừa nói xong, quản lý sảnh đang định rời đi, giọng Lâm Dật chợt vang lên.
"Chiếc kia Pagani làm sao?"
"Xe khác bị nó chặn đường. Tôi muốn thông báo cho chủ xe xuống lùi xe một chút."
"Lâm Dật, cậu hỏi nhiều vậy làm gì? Người ta nói là Pagani, không phải con FAW nát của cậu đâu." Hoàng Hữu Vi cười nói.
"Chiếc Pagani kia là của tôi, tôi hỏi một chút không được hay sao?"
Lời vừa nói xong, toàn trường đều kinh ngạc.
"Cậu, cậu nói cái gì, chiếc Pagani kia của cậu?"
"Làm sao, chẳng lẽ không được?"
Lâm Dật lấy chìa khóa xe, vung vẩy trước mặt đám Hoàng Hữu Vi, suýt nữa chói mù con mắt của họ.
Vậy mà lại là xe của hắn!
Thấy Lâm Dật trẻ tuổi như vậy, quản lý sảnh vẫn rất bình tĩnh.
Người mua xe này thường là con nhà giàu, tuổi không lớn.
Chỉ là, hắn đã có nhiều tiền như thế mà còn làm bạn ăn cơm cùng những người bạn này, thực sự quá bình dị, gần gũi.
"Lâm, Lâm Dật, cuối cùng là sao? Xe của cậu không phải FAW sao? Làm sao lại biến thành Pagani?"
"Ai quy định chỉ được lái một chiếc? Tôi không thể mua chiếc khác hay sao?"
Mọi người vẫn còn váng đầu. Đó là xe thể thao hơn 20 triệu tệ, không phải cải trắng hai tiền một cây đâu.
"Không phải cậu nói muốn chạy Didi sao? Đã có tiền như vậy còn chạy Didi làm gì?" Lý Giang Đông hỏi tiếp.
"Nhàn rỗi không có chuyện gì làm? Trải nghiệm cuộc sống không được sao?"
------------
Dịch: MBMH Translate