Lâm Dật đá một cước vào người Mitsui One. Anh ta kêu thảm một tiếng, phía sau vang lên tiếng bàn trà bị vỡ, đau đến nổi anh ta kêu không ngừng, vùng vẫy hơn nửa ngày, cũng không đứng dậy nổi. “Lâm tiên sinh, anh bình tĩnh một chút, đừng đánh nữa.” “Anh nói không đánh liền không đánh, vậy tôi không phải rất mất mặt sao?” Lâm Dật trên cao nhìn xuống Mitsui One: “Ngay cả người phụ nữ của tôi cũng dám động đến, anh cảm thấy tôi sẽ dễ dàng buông tha cho anh sao?” “Tôi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.