"Bảo vật truyền đời à?" Trương Hữu Phúc nghe vậy thì thấy hứng thú, không nhịn được hỏi. "Tôi nói trước vậy thôi, đến lúc đó ông sẽ biết." Lý Huyễn Chí cười ha ha nói. "Được được được, chúng ta ăn cơm trước đi." Lâm Dật không hề động đậy. Hắn hoàn toàn chẳng có hứng thú với cái gọi là bảo vật truyền đời mà bọn họ nói tới. Đám người ngu ngốc này chỉ thích ra vẻ huyền bí. Reng reng reng…. Trong lúc đang ăn cơm, điện thoại của Lâm Dật bỗng reo lên. Là Lâm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.