“Là không thể tra xét sao?” Lâm Dật hỏi. “Cậu cứ nói đi?” “Chào đồng chí, nơi này của chúng tôi đúng là có lưu giữ tin tức của phạm nhân, nhưng dựa theo quy định là không thể công khai, cho nên rất xin lỗi, không thể giúp anh được.” Phùng Khiết rất khách khí nói, không hy vọng Lâm Dật sẽ bị mất mặt. “Việc này đối với tôi rất quan trọng, có thể đi cửa sau hay không? Tôi có quen biết với lãnh đạo cấp cao của Quảng Châu các người.” Hai nữ giám ngục sững...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.