“Chết tiệt, em thực sự phải bỏ thời gian huấn luyện cho chị.” Lâm Dật nói tiếp: “Khiến chị phải một năm không dám nghĩ tới nó dù chỉ một lần nào nữa.” Vương Oánh nở nụ cười, mơ màng nhìn Lâm Dật: “Nếu như em thật sự có thể làm được chuyện này, vậy chị chỉ đành...” “Chỉ đành gì?” “Chỉ đành dang chân chào đón thôi.” “Chị ngày càng hư hỏng rồi đấy.” Sau khi trận chiến kết thúc, cả hai trò chuyện một lúc. Lâm Dật đi ra ngoài mua một ít bánh nếp viên cho Kỷ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.