"Vậy cũng như là duyên phận." Liễu Tư Tư nói. "Anh biết không, trong thời gian chúng ta chia cách, em vẫn luôn nhớ anh." "Không biết." Ạch… "Chẳng lẽ anh vẫn còn giận em sao? Em cũng đã nhận lỗi rồi, anh tha thứ cho em một lần đi!" Liễu Tư Tư lôi kéo tay Lâm Dật, ỏn ẻn nói: "Chúng ta ở với nhau bao lâu, đã có cơ sở tình cảm sâu nặng như vậy, lẽ nào anh nhẫn tâm bỏ em sao?" "Nhẫn tâm." "Lâm Dật, em biết anh còn đang giận em. Nhưng em thật...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.