Lời nói của Lâm Dật khiến những người có mặt run lên, đều phải nhường chỗ theo bản năng. Người đàn ông tàn nhẫn này không phải là thứ mà một thường dân bình thường nhỏ bé như bọn họ có thể khiêu khích, vậy nên cứ làm như lời anh ta nói thì hơn. Lâm Dật bế Ninh Triệt, về tới phòng của chính mình. “Đợi chút đợi chút, tạm thời đừng buông ra, cứ ôm thêm lúc nữa đã, lâu lắm rồi anh không có ôm tôi như vậy.” “Giờ đã là lúc nào rồi, cô có thể...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.