Không bao lâu sau đã thời gian ăn trưa. Tuy Lâm Dật cảm thấy, đều là người trưởng thành rồi, đón tết ở nơi nào cũng đều như thế. Nhưng cho đến lúc này, anh vẫn cảm thấy không có tự do bằng ở trong nhà. Thiếu đi những âm thanh líu ríu kia tựa như là thiếu một cái gì đó. Anh hoàn toàn hiểu rõ, mấy lần trước lúc về nhà ăn tết, ba mươi tết còn phải đi thay quần cho đứa bé tè dầm. Ở chỗ này, chỉ có tiếng cười cười nói nói và lấy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.