Không cần, không cần, cám ơn ý tốt của anh.” Lý Thanh Nguyên cảm thấy con người Lâm Dật quả thật không tệ, công ty đều đã phá sản, còn có thể trượng nghĩa như thế, bạn bè như vậy quả thực rất đáng để kết giao. “Được thôi, nếu các người đã không cần, tôi cũng không đầu tư nữa.” Lâm Dật quay người nhìn về phía Tôn Kiện, “Đi thôi, đây không phải chỗ nói chuyện, đi ăn cơm trước, đói chết anh rồi.” “Đi thôi, bữa này em nhất sẽ sắp xếp rõ ràng.” “Ha ha, đi...”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.