A! Nhìn thấy Trần Lập ôm lấy mũi của mình, ngã trên mặt đất kêu thảm thiết không ngừng. Bọn người Vương Ngôn liền cảm thấy choáng. Bọn họ đều cho là Lâm Dật sợ, ai cũng không nghĩ tới, anh ta vậy mà lại đánh người! Qua mười mấy giây đồng hồ, không ai kịp phản ứng lại cả. Trương Bảo Điền đứng ở đằng xa cười cười, tự nhủ: “Đám người này lại dám khoa tay múa chân trước mặt Lâm tổ trưởng, chắc là muốn chết.” “Anh Trần!” Vương Ngôn là người phản ứng đầu tiên, chạy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.