"Đừng chỉ nói suông, anh phải lấy ra vài hành động thực tế đi." Lâm Dật thở dài đầy ẩn ý. "Anh lấy ra hành động thực tế thì có thể làm sao? Em chính là người dám nghĩ nhưng không dám làm." "Em lại không muốn nghe những lời này của anh." "Anh ở nhà em nhiều lần như vậy, em cho anh cơ hội nhưng bản thân anh không tận dụng, bây giờ có thể trách em được sao?" "Em nói gì vậy? Em cho anh cơ hội khi ở nhà em à?" "Đúng rồi." Lương Nhược Hư...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.