"Mọi người đừng dùng ánh mắt ấy nhìn tôi. Tôi sắp chết đói rồi đây, ai đi mua giúp tôi chút cơm về đi, buổi chiều còn phải lên dạy tiết học bóng rổ nữa đấy." "Anh Lâm, anh chờ một chút, em đi mua cho anh ngay bây giờ." Tống Giai nói ra. Lâm Dật buồn bực muốn chết. Một tiết học tốt vậy mà bị lãng phí, thật là đáng tiếc, còn phải chờ thêm một thời gian mới có thể bù lại. Ngay sau khi Lâm Dật ăn trưa xong, Tô Cách nhận được điện thoại của...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.