“Nhẹ chút, đau đau đau...” “Vậy sao anh còn ăn nói linh tinh.” “Đấy chẳng phải do cô nói sao, lại còn oán trách tôi à.” “Tôi cũng đâu có nói anh là cái đó.” “Con người của cô sao lại có phúc mà không biết hưởng vậy.” Lâm Dật nói tiếp: “Như thế này, cô sẽ có đến hai người cha thương cô, đây là chuyện hạnh phúc biết bao.” “Sao lại thế, chẳng lẽ không làm cha của tôi, thì sẽ không thể thương tôi sao?” “Theo như lời cô nói, cho dù không phải cha của cô,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.