“Sao vậy anh Bàng.” Triệu Chấn tiến lên hỏi. “Không có việc gì, các người đứng ở đó đừng nhúc nhích.” Bàng Dũng nói: “Chỉ là một cánh cửa mà thôi, tôi có thể giải quyết dễ dàng.” Bàng Dũng cảm thấy có chút xấu hổ, mồ hôi lạnh rỉ ra từ trên trán. Vừa rồi đã thử một chút, phát hiện vẫn không thể mở ra được. Cảm thấy tình huống có chút không đúng, Bàng Dũng bất đắc dĩ dùng tới một tay còn lại. Đã đến lúc này rồi, không cần để ý tới mặt mũi nữa,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.