“Tại sao lại cho heo ăn nữa! Một đêm đã cho ăn ba lần rồi!” Kỷ Khuynh Nhan cảm thấy mình như muốn điên rồi. Cô cầm lấy chăn mền, che đầu của mình lại, nhìn như con chim cút đang trốn trong chăn. “Nó không phải do em mang về sao, em phải phụ trách chứ!” “Em không chịu trách nhiệm gì nữa hết, em muốn đi ngủ!” Lâm Dật cảm thấy bất đắc dĩ, đành tự mình xuống giường, cho heo con đang kêu gào kia ăn. Không chỉ như thế, lúc hơn mười giờ hơn, Lâm Dật...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.