“Anh Trầm, có anh ở đây, tôi yên tâm hẳn.” Lâm Dật dập điếu thuốc trên tay, sau đó nói: “Tôi còn chút chuyện, không ở lại với anh được.” “Đi đi, lái xe chậm một chút.” Lâm Dật lên xe của mình, Trầm Thiên Trác vẫn luôn nhìn theo hướng anh rời đi, trong ánh mắt mang theo sự vui mừng. “Thằng nhóc này, tương lai khó mà lường trước được!” Sau khi rời khỏi viện nghiên cứu, Lâm Dật không đi nơi khác mà một mình về Cửu Châu Các. Nhìn thấy xe của Lâm Dật, tất cả...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.