Đại Nghiệp Nghìn Thu Một Ấm Trà
Lâm Dật gật đầu, "Chỉ là phương tiện đi lại thay cho đi bộ thôi mà, đừng ngạc nhiên như thế."
"Thay, thay cho đi bộ..."
Lời nói của Lâm Dật khiến Lý Thư Thành cảm nhận sâu sắc ác ý từ những người giàu có.
Vậy mà có thể nói xe Pagani Zonda hơn 20 triệu chỉ là thay cho việc đi bộ!
Đại ca ngài ở đây cười xong chưa?
Lâm Dật vỗ vỗ vai Lý Thư Thành: "Tôi đi trước."
"Được được được, hy vọng chuyện ngày hôm nay, không gây rắc rối gì cho Lâm tiên sinh, thay mặt cho toàn bộ nhân viên của quảng trường Thời Đại, tôi mong ngài một lần nữa đến tham quan mua sắm."
Dưới ánh nhìn của vô số người, Lâm Dật và Hạ Tâm Vũ lên xe.
"Cô đi đâu? Hay là muốn về nhà."
"Đưa tôi về nhà là được rồi." Hạ Tâm Vũ hài lòng nói.
Hôm nay được ngồi trên siêu xe đi theo Lâm Dật đến quảng trường Thời Đại đi dạo một vòng, cô đã mãn nguyện lắm rồi.
"Được."
Lần này, Lâm Dật không yêu cầu Hạ Tâm Vũ đặt đơn hàng giúp mình nữa, dù sao cô ấy cũng đã đề xuất cho mình rất nhiều ý kiến hay, không thể tại thu tiền của người ta.
Chỉ là một đơn đặt hàng mà thôi, không có gì lớn.
Sau khi lái xe đến chung cư Thiên Di, Lâm Dật tiện tay cầm cái điện thoại lên, đưa cho Hạ Tâm Vũ.
"Cái này cho cô, cảm ơn cô đã giúp đỡ."
"Tặng cho tôi?"
Nhìn thấy Lâm Dật đưa điện thoại cho mình, Hạ Tâm Vũ giật mình.
Đây la điện thoại mới nhất của Apple giá hơn 10 ngàn đó!
"Chứ còn gì nữa?!"
"Không tốt cho lắm, có thể cho tôi ngồi trên siêu xe, tôi đã rất thỏa mãn rồi."
"Cầm đi, cũng không đáng bao nhiêu tiền."
"Cảm ơn anh Dật."
Sau khi xuống xe, Hạ Tâm Vũ nắm điện thoại di động trong tay nhìn Lâm Dật rời đi, chuyện xảy ra ngày hôm nay, đối với cô mà nói thực sự quá hoang đường.
Tùy tiện đặt chiếc xe Didi để cho tài xế đóng giả thành bạn trai của mình, vậy mà còn được trải nghiệm cuộc sống con nhà giàu có.
Thật là nhân sinh ở đâu cũng có bất ngờ!
Sau khi đưa Hạ Tâm Vũ về nhà, Lâm Dật cũng không nhận thêm đơn nào, dựa theo hướng dẫn trên bản đồ, lái xe đến Trường đua xe quốc tế Trung Hải.
Nhìn thấy trường đua có diện tích 5,3 km vuông, Lâm Dật cảm thất rất ảo mộng.
Về sau nơi này chính là địa bàn của mình.
Đã đến trước cửa cao ốc, Lâm Dật trực tiếp đi vào.
Cấu trúc tương tự như các công ty khác, trước cửa có một quầy bar lớn, bên trong có hai cô gái đang tán gẫu líu ríu nói không ngừng, tựa như đang nói chuyện bát quái.
"Cô biết không, nghe nói Tần Hán sắp tới đường đua của chúng ta." Một cô gái tóc ngắn lên tiếng.
"Tần Hán là ai?" Cô gái tóc dài hỏi, rõ ràng cho thấy cô ta không biết người này.
"Cô cũng quá lạc hậu đi, chẳng lẽ không xem Weibo ư? Ngay cả Thượng Hải Hoàng Tần Hán nổi tiếng ở Thượng Hải chắc cũng chỉ có mình cô là không biết."
"Tôi thật sự không biết người này." Cô gái tóc dài có chút ngốc manh nói.
"Nghe nói vị Tần công tử này là người giàu có hơn cả Tịch Vương, hơn nữa thân phận vô cùng bí ẩn, cho tới bây giờ cũng không ai biết gia tộc họ làm gì."Cô gái tóc ngắn vừa nói ánh mắt vừa nhìn xa xăm:
"Có người nói anh ta là phú nhị đại, cũng có người nói Tần gia là bí ẩn phú hào, dù sao mỗi người nói một kiểu, nói chung mình chỉ cần biết họ là người có tiền là được rồi."
"Người như vậy, hẳn không phải là người chúng ta có thể trêu chọc được."
"Đó là điều đương nhiên, nếu như có một ít vận may, có thể cùng đối phương chụp hình, hôm nay liền kiếm được bộn tiền rồi."
"Về phần như thế nào … Này, hình như có người tới."
Thấy có người đi vào, cả hai nhanh chóng ngừng nói chuyện và đứng dậy nói:
"Tiên sinh, chúng tôi hôm nay không mở cửa kinh doanh."
"Tôi đến đây là để gặp quản lý của các cô, anh ta tên là Chu Hải Đào, phải không?."
"Anh tìm quản lý của chúng tôi có chuyện gì? "
Lâm Dật suy nghĩ một chút, nếu như nói chính mình thu mua trường đua của bọn họ, đoán chừng hai người kia, lại đem mình coi như là một thằng thiểu năng.
Dù sao bộ quần áo trên người mình xác thực không quá giống người có tiền.
"Các người thông bào giúp tôi một chút đi, chỉ cần nói với anh ấy tôi tên là Lâm Dật là được rồi."
"Ồ, được, ngài chờ chút."
"Làm phiền cô."
Ngay khi cô gái tóc ngắn chuẩn bị rời đi, phát hiện cửa bị đẩy ra, bốn người từ bên ngoài bước vào.
Những người này đều rất trẻ trung, xấp xỉ hơn hai mươi tuổi, về cách ăn mặc thì hơn Lâm Dịch vài bậc.
Nhìn thấy người đàn ông dẫn đầu, Lâm Dật cảm thấy khá quen.
Thật giống như là người mà các cô trước đó đã đàm luận Tần Hán.
Mặc dù không được đánh giá cao như Vương tổng, nhưng có thể thường xuyên nhìn thấy ảnh của anh ấy trên weibo.
Nhìn thấy Lâm Dật, sắc mặt Tần Hán khá là khó coi, thậm chí còn có điểm nghiêm túc.
"Trước đó không phải đều thông báo cho các cô, hôm nay phải dọn dẹp sân bãi sao, như thế nào lại có người ngoài đi vào."
Nghe được Tần Hán chất vấn, cô gái tóc ngắn sửng sốt.
"Tần thiếu gia, thực sự xin lỗi, vị tiên sinh này là tìm quản lý Chu của chúng tôi."
"Nhanh lên một chút để Chu mập mạp xuống xử lý, chúng tôi hôm nay muốn luyện xe, không muốn có người ở đây quấy rầy, quay lén."
"Thật xin lỗi Tần thiếu, tôi liền đi sắp xếp."
Cô gái tóc ngắn từ quầy lễ tân đi ra, vội vàng lôi kéo Lâm Dật đi qua một bên.
"Đi mau, theo tôi lên lầu hai, chớ chọc Tần thiếu gia mất hứng."
Lâm Dật nở nụ cười, "Về phần chuyện này, cậu ta hình như không phải là lãnh đạo ở đây, đúng không?."
"Anh ấy tuy không phải là lãnh đạo của chúng tôi, nhưng Tần Hán nổi tiếng, ở Trung Hải không có mấy người dám khiêu khích, nếu không phải có anh ở đây, đoán chừng Tần thiếu gia cũng không có phát hỏa như thế."
Cô gái tóc ngắn thở dài ở trong lòng, nếu như không phải vì người này, có lẽ cô còn có thể có được một tấm ảnh chụp.
Những dự định trước đó tan theo mây khói hết rồi.
Hai người cùng nhau lên lầu hai, cô gái tóc ngắn gõ gõ cánh cửa.
Một giọng nói trầm ấm phát ra từ bên trong.
"Mời vào."
Lâm Dật mở cửa bước vào, bên trong có một bạn làm việc bằng gỗ đỏ, ngồi phía sau bàn là một người đàn ông trung niên có vóc người phát tướng, hơn 40 tuổi, đang xem bảng báo cáo trên tay.
"Quản lý Chu, có khách..."
Nhìn thấy người đi vào, Chu Hải Đào nhanh chóng đứng lên.
"Ơ kìa Lâm tổng, sao ngài lại tới đây? Sao ngài không gọi điện trước cho tôi, để tôi đi đón chứ."
"Lâm, Lâm tổng? "
Cô gái tóc ngắn kinh ngạc nhìn Lâm Dật, đây là ông chủ của công ty nào thế?
Rõ ràng là còn rất trẻ mà.
"Không cần hưng sư động chúng như vậy, tôi tự mình đến cũng được."
Chu Hải Đào mời Lâm Dật ngồi xuống ghế sofa ngồi sau đó ra lệnh cho cô gái tóc ngắn:
"Tiểu Triệu, nhanh đi rót cho Lâm tổng của chúng ta ly nước, còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì!"
"Chúng ta, Lâm tổng?"
"Trường đua xe đua quốc tế Trung Hải của chúng ta đã được Lâm tổng thu mua toàn bộ, mau gọi Lâm tổng đi."
"Bị thu mua rồi!"
Cô gái tóc ngắn tên tiểu Triệu ngây ra như phỗng.
Chính mình còn một mực khinh miệt người ta, vậy mà người ta lại là ông chủ của mình!
Anh ta cuối cùng là xuất thân như thế nào chứ?
"Vâng, đã biết, tôi hiện tại liền đi."
Thừa dịp thời gian cô gái tóc ngắn rót nước, Chu Hải Đào đem toàn bộ tài liệu đã sắp xếp trước đưa cho Lâm Dật.
"Lâm tổng, đây là doanh thu và công việc kinh doanh của công ty trong vòng nửa năm qua, mời ngài xem qua."
"Những tài liệu chuyên nghiệp này tôi không cần xem, tất cả dựa theo cách làm việc trước đây mà làm. Nếu có việc gì không thể giải quyết được, hãy báo cáo cho tôi là được."
"Đã biết, thưa Lâm tổng, nếu ngài có bất kỳ chỉ thị nào, cũng có thể truyền đạt bất cứ lúc nào, là cấp dưới chúng tôi sẽ dốc toàn lực phối hợp."
Lâm Dật đứng dậy, nói:
"Tôi đến nơi này, không phải ra oai phủ đầu với mọi người, từ nay về sau nơi này đã là sản nghiệp của tôi rồi, đưa tôi đi xem một chút."
Vạn trượng hồng trần tam bôi tửu
Thiên thu đại nghiệp nhất hồ trà *
*Dịch nghĩa:
Hồng trần cuồn cuộn ba chén rượu
Đại nghiệp nghìn thu một ấm trà
Những ưu tư trong chốn hồng trần sẽ rơi vào lãng quên trong vài ba chén rượu, tham vọng và cơ nghiệp vang danh trên thế gian đều tiêu tan trong tiệc trà chiều. Nhưng ấm trà này ta uống với ai đây? Chén rượu này để cho ai uống? Thấu hiểu được những điều này thì bạn có thể sống thanh thản cả đời.
Sở hữu Trường đua hàng đầu này xem như bước đi đầu tiên mình đã bước ra rồi!
------
Dịch: MBMH Translate