Mạnh Nghiễm Cường ngơ ngác đứng sững sờ tại chỗ, vẻ mặt xấu hổ, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào. Suy nghĩ cả nửa ngày thì ra việc này lại không có chút liên quan nào đến mình. “Cậu bây giờ nên đi đi thôi, miếu của Đại học Sư Phạm chúng tôi quá nhỏ, không chứa nổi vị đại phật như cậu đâu.” Chuyện đã náo đến nước này, Mạnh Nghiễm Cường cũng còn không mặt mũi ở lại đây nữa, liền cúi đầu, chán nản rời đi. “Thầy Lâm, thực sự xin lỗi, tôi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.