“Khi tới đừng đi tay không, buổi tối tôi còn chưa ăn cơm.” “Biết rồi.” Khoảng một giờ sau, Lương Nhược Hư gõ cửa phòng, trên tay còn cầm một cái túi lớn, hình như bên trong có không ít đồ. Lương Nhược Hư mặc quần short màu kem, rất rộng, phía dưới là đôi giày sandal đế bằng, bên trên còn những viên pha lê lấp lánh, rất bắt mắt. Nhìn mặt Lương Nhược Hư, hôm nay cô gái này đổi tính rồi sao? Ăn mặc như thế cũng dám ra ngoài? Chẳng lẽ không sợ có người tìm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.