Kỷ Khuynh Nhan đem phần táo còn lại, bỏ vào trong túi xách của mình. Sau đó cúi người, sờ lên đầu của Vương Đông Đông, “Đi, chị dẫn em đi xem đồ tốt.” “Đồ tốt gì vậy?” “Chị giúp mấy người thu gom một ít đồ, lát nữa sẽ cùng em mang đi bán.” “Đây đều là của em sao?” Đôi mắt của Vương Đông Đông trừng lớn, trong ánh mắt không giấu nổi sự vui sướng. Trong mắt cậu, bình nhựa và báo chí cũ chính là tiền, chính là bảo bối. “Ừm, đi, chị dẫn em đi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.