Sắc mặt của Vương Nghiễm Long trở nên trắng bệch, ngồi bịch xuống trên đất. “Lâm tổng, việc này chỉ hiểu lầm, ngài tuyệt đối đừng chấp nhặt với tôi. Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi, không xứng để ngài để vào mắt, ngài cứ coi tôi là cái rắm, đừng quan tâm đến tôi.” “Tôi căn bản cũng không muốn quan tâm đến anh, nhưng từ lúc vừa mới bắt đầu, anh cứ luôn giả trang trước mặt tôi. Chẳng lẽ anh nhìn không ra, tôi đã nhịn anh rất lâu rồi sao?” Lâm Dật nói: “Còn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.