“Cuối cùng đã tới chỗ ăn cơm, tôi đã đói đến mức da ngực dán da lưng rồi đây này, tuy rằng tôi không có ngực.” Phương Phỉ cười nói. Theo sau đó, Đỗ Dao và Quách Phi cũng lần lượt xuống xe. Nhìn mặt tiền của số 5 ngoại ô phía Tây, Quách Phi khẽ nhíu mày. “Đây là nơi nào vậy, sao tôi cảm thấy nó giống như quầy hàng lớn vậy, không phải nói anh tìm một nơi tốt chút sao.” “Tôi cảm thấy nơi này rất tốt.” Lâm Dật nói: “Anh nhìn mấy cây hoa cỏ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.