"Có thể nói là như vậy.” Vẻ mặt của Lưu Hoa Thắng cứng lại, và anh ta lại thở dài. "Tôi đã đi đến bước này rồi, nên tôi sẽ không trốn cậu nữa." Lâm Dật yên lặng xem, không nói, lẳng lặng nghe. “Nếu như có thể thì đừng điều tra nữa, cậu đánh nhau giỏi, nên có lẽ là một cảnh sát rất xuất sắc, nhưng suy nghĩ cho kĩ thì cậu cũng chỉ là một cảnh sát mà thôi, mất việc là chuyện nhỏ, nhưng vì vụ án này mà làm mất mạng, với cậu mà nói...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.