“Ha ha...” Lời nói của Lâm Dật khiến cho mọi người trong phòng làm việc cười không ngậm mồm vào được. Loại cảm giác này, khiến cho mọi người ở chỗ này đều cảm thấy rất quen thuộc. “Đúng rồi, tôi phải chuẩn bị cho Lâm chủ nhiệm một cái bàn công tác, trở về còn chưa có chỗ để ngồi đây.” Lý Hưng Bang nói. “Tôi hiện tại đã không còn là chủ nhiệm, ai nhỏ tuổi hơn tôi thì cứ gọi tôi một tiếng anh Lâm, lớn tuổi hơn tôi thì gọi tôi một tiếng thầy Tiểu Lâm....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.