“Hiện tại các người hẳn là không còn hoài nghi về phú bà bên cạnh anh ấy nữa đúng không?” “Không, sẽ không.” Chu Trạch lau mồ hôi lạnh, nói. “Thật sự là quá kinh khủng, may mà anh ấy không có tức giận. Nếu không thì chỉ một câu thôi là có thể khiến cho cái công ty nhỏ này của chúng ta sẽ không còn nữa.” “Tôi sau này sẽ không tiếp tục mua đồ ủng hộ cho tiểu thịt tươi nữa đâu, mỗi ngày đều sẽ đến quán anh ấy ăn cơm.” Hàn Phỉ nói. Nhìn bóng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.