Chu Bằng che miệng, lúc này hắn cũng ngẩn ra, không dám hành động thiếu suy nghĩ. “Anh Bằng, anh không sao chứ?” Bọn Trần Ngạn Tùng sốt sắng chen tới đỡ Chu Bằng đứng dậy. “Không việc gì, tạm thời tao không chết được.” Bị Lâm Dật đánh cho một trận, đám Chu Bằng mới nghiêm túc nhìn nhận lại Lâm Dật, đoạn lên tiếng: “Thằng kia, hôm nay coi như mày trâu bò, nhưng để tao nói cho mày biết hiện cái xã hội này đã qua cái thời kì chém giết lẫn nhau rồi, đừng tưởng mày...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.