"Hả?" Trần Viễn Hành ngơ ngác một chút, nhưng anh ta là người thông minh, rất nhanh liền kịp phản ứng Lâm Dật là có ý gì. "Xem trí nhớ của tôi này, sao có thể quên mất việc này được." Trần Viễn Hành vừa cười vừa nói: "Nơi này là khu thắng cảnh của núi Long Hổ, mọi chuyện cần thiết, đều cho chúng tôi phụ trách, nếu như đường có vấn đề thì đương nhiên là sẽ do chúng tôi tới sửa rồi." "Anh đúng là rất biết làm người." Trần Viễn Hành lúng túng cười, chỉ hy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.