Lâm Dật cười nhìn Lương Kim Minh. "Ài chà, cậu Lương luôn luôn có thù oán nhất định phải trả, không ngờ có thể nói ra những lời này, điều này cũng không giống với phong cách của cậu." "Anh, anh đừng trêu em nữa." Lương Kim Minh gãi đầu nói: "Em chỉ cảm thấy không cần thiết, nếu cứ tiếp tục như thế, sẽ chẳng bao giờ có thể kết thúc được. Dù sao em bị thương cũng không nặng, đến đây xem như kết thúc đi, anh cũng không cần tính toán làm gì." Lâm Dật vỗ nhẹ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.