"Sao thế, Khuynh Nhan." Tần Ánh Nguyệt hỏi, sợ cô có vấn đề gì. "Dì à..." Kỷ Khuynh Nhan lau nước mắt, nói. "Ô ô u, làm sao còn khóc, nhanh nín đi, có việc gì thì cứ nói với dì, dì làm chủ cho con." "Con muốn lại đi xem một chút." Kỷ Khuynh Nhan khóc càng lớn hơn, chính cô cũng biết, một khi rời đi thì sẽ không bao giờ tới nơi này nữa. Cô muốn đi nhìn một lần cuối cùng, từ biệt lần cuối đối với nơi tràn ngập ký ức kia. "Con nói là...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.