"Anh!" Tôn Mãn Gia kinh hô một tiếng, nước mắt rơi xuống lã chã. Đã nhiều năm như vậy, anh ta biết mình có cái đức hạnh gì. Nếu như không phải anh trai vẫn luôn chăm sóc cho thì anh ta cũng chỉ là một tên lưu manh không hơn không kém. Có thể nói Tôn Mãn Lâu chính là trụ cột tinh thần của anh ta. Hiện tại, trụ cột chống đỡ tinh thần của anh ta đã sụp đổ, tâm tình của anh ta đương nhiên là cũng sụp đổ theo. "Các người trước cứ ở lại...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.