Lưu Hồng trợn trắng mắt. Rốt cuộc là mình đã tạo nghiệt gì mà cả ba thủ hạ đều không coi mình ra gì vậy. “Được rồi, đứng nói nhảm nữa.” Lưu Hồng điều chỉnh lại vẻ mặt của mình, nói: “Cậu có bận gì tại Trung Hải không, cậu có giá như vậy, nếu như không mời thì cậu sẽ không qua đây đúng không.” “Chuyện kia thật sự là không có, thật sự có việc mà.” Lâm Dật nói: “Chiếc xe hoa quả kia của tôi vẫn còn dừng tại cửa khách sạn kìa, nếu như không bán...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.