“Được rồi, đừng khóc nữa, còn có việc phải xử lý đây.” Tần Ánh Nguyệt vỗ lưng Trầm Thục Nghi, sau đó cả hai tách ra. Tuy Trầm Thục Nghi khóc, nhưng nước mắt của người trưởng thành cũng không phải là không kiêng nể gì giống như người trẻ tuổi. Đến cấp bậc như Trầm Thục Nghi rồi thì có thể khống chế tâm tình của mình rất tốt, nước mắt đã khô rất nhanh. Trầm Thục Nghi đứng bên cạnh Tần Ánh Nguyệt, người nọ nhìn mấy người ở chỗ này rồi nói: “Hôm nay tôi tới đây,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.