"Mẹ, kêu la gì? Anh đây lái Panamera đấy! Chặn của mày một lúc đã sao…"
"Này, đây là Pagani!"
Thấy xe Lâm Dật, anh Phi lập tức ngậm miệng, giật mình liên tục xin lỗi.
"Ngại quá, vậy tôi tránh đường ngay."
"Anh Phi, người lái xe thể thao kia thật hung hăng." Cô gái kia nói.
"Có thể không hung hăng sao? Đó dù sao cũng là Pagani Zonda, giá thị trường hơn hai mươi triệu đấy!"
"Vậy, vậy mà lại đắt như thế!"
Hai mắt cô gái tỏa sáng.
Xe đắt như thế, mua mười chiếc Panamera còn dư sức.
"Ha ha, cuối cùng cũng có người tới dọn dẹp lũ tinh tướng này rồi."
"Lái cái Panamera nát mà cũng muốn bay lên trời? So với Pagani của người ta thì đúng là đống rác rưởi!"
"Tôi xem thường loại tiểu nhân đắc chí như thế, tưởng có chút tiền bẩn là muốn làm ông tướng. Phì, mẹ nó buồn nôn!"
Bị người ta phỉ nhổ, anh Phi và bạn gái của anh ta vội vã lái xe nhường đường.
Thấy Lâm Dật lái xe tới, nhiều người lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.
"Mọi người đừng chỉ xem xe, nhìn người lái xe kìa, thật là đẹp trai!"
"Đẹp trai lại nhiều tiền, ông trời thật quá bất công."
"Tôi cũng muốn lái một chiếc xe thể thao như vậy, chết cũng không tiếc."
Sau khi đường trống, Lâm Dật lái tiếp tới mấy chục mét, đến địa điểm chỉ định.
Lúc này, phía trước có một người phụ nữ gầy gò đang cầm điện thoại gọi.
"Nhanh vậy đã đến rồi sao."
"Đừng gấp, bảo bối. Em vừa mua xong đồ đạc, lập tức tới ngay."
"Yên tâm, em không đi xe trong nhà, gọi xe Didi, lập tức tới ngay. Chờ em ở khách sạn đi. Em mua thật nhiều đồ lót mới, nếu các anh biểu hiện tốt, người ta sẽ mặc cho các anh xem."
Tắt điện thoại, người phụ nữ liếc nhìn bốn phía. Nàng đã chờ đến mấy phút, làm sao xe còn chưa đến?
Lúc này, Lâm Dật đã lái Pagani tới trước mặt người phụ nữ.
"Cô là cô Dương với số đuôi điện thoại là 3838 phải không?"
"Làm sao anh biết?"
"Tôi là tài xế xe Didi mà cô gọi. Lên xe đi."
Dương Thiên Tâm cảm giác không kịp hiểu. Công ty Didi trâu bò như thế từ lúc nào vậy?
Dùng xe xa xỉ như thế đi làm kinh doanh?
Hơn nữa, tài xế này còn rất đẹp trai.
Chỉ là thân phận có hơi thấp một chút, bằng không mình đi tâm sự với hắn cũng được.
Ngồi vào ghế phụ, Dương Thiên Tâm cười cười:
"Công ty Didi các cậu tốt thật nhỉ, lại có thể nghĩ ra thủ đoạn quảng cáo nổi bật như vậy."
Lâm Dật cười lắc đầu, đoán chừng người phụ nữ này cũng giống Từ Dương lúc trước.
Đều cho rằng chiếc xe này là của công ty Didi.
"Tại sao chiếc xe này không thể là của tôi?"
"Của cậu?" Dương Thiên Tâm cười khinh thường: "Em trai đừng đùa nữa, có con nhà giàu nào lại lái Didi? Cậu xem tôi là đám thiếu nữ chưa từng va chạm xã hội kia sao?"
"Ha ha..."
Lâm Dật cười, cũng không nói gì nữa.
Mình cứ chuyên tâm lái xe thôi, chỉ cần thêm một lần đánh giá năm sao nữa là có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Tự nghĩ lại, hệ thống trải nghiệm toàn bộ nghề nghiệp này đúng là rất tốt.
Tới tận bây giờ, mình đã hoàn thành mười đơn.
Bởi vì đơn kia của Từ Dương cho đánh giá kém, không tính vào nhiệm vụ.
Mà chín đơn năm sao còn lại, có sáu đơn là do Kỷ Khuynh Nhan cống hiến, sau đó Vương Oánh là một, Điền Nghiên thêm một, còn lại là Hạ Tâm Vũ.
Nói cách khác, trong tám đơn đánh giá năm sao đều là do người quen quan tâm, mình bằng khả năng bản thân chỉ nhận được đánh giá năm sao từ Hạ Tâm Vũ.
Hơn nữa, còn là vì cô ấy muốn mình giả vờ làm bạn trai.
Về đơn hàng khác, khách nhân gặp phải toàn là loại không dễ ở chung.
Xem ra xã hội này thật lắm người nóng tính.
Tài xế Didi sống dưới tầng chót quả thực rất khổ cực.
Nói sao đi nữa thì cũng không phải mỗi người đều giống như mình, không cần nhìn sắc mặt người khác mà làm việc.
"Nè nè nè, cậu làm gì thế, sao lại đi đường vòng xa hơn chứ? Có phải muốn thu nhiều tiền của tôi hơn hay không? Câu có biết là tôi không có thời gian không!"
"Không đi đường vòng. Tôi đi đường này gần hơn, trên bản đồ dẫn đường vòng xa hơn.”
Khách sạn Bán Đảo chính là địa bàn của Lâm Dật, hắn biết đường đi tối nơi gần nhất, không cần theo chỉ dẫn.
Không ngờ còn bị người ta hiểu lầm.
"Nói bậy!" Dương Thiên Tâm quát: "Tôi thấy cậu chính là muốn đi đường vòng!"
Lâm Dật không nói gì, đúng là lòng tốt bị coi như lòng lang dạ thú.
"Được, tôi đi theo tuyến đường cũ, lần này được rồi chứ."
"Được cái rắm ấy! Vừa nãy đi vòng một phen, cậu biết lãng phí bao nhiêu thời gian của tôi không!" Dương Thiên Tâm mắng: "Cậu nghĩ tôi dễ lừa gạt như vậy hay sao?"
"Cô có tin hay không thì tùy." Lâm Dật không nói nhiều, lòng thầm oán, nói: "Sốt ruột làm cái lông gì?"
Tron lúc vô tình, Lâm Dật nhìn thấy trên túi áo của Dương Thiên Tâm dường hằn vệt một nhãn hàng đồ lót gợi cảm nào đó. Trước kia Liễu Tư Tư luôn thích loại đồ lót như vậy.
Dường như còn không rẻ.
Lâm Dật suy nghĩ một chút, đã mua đồ lót, giờ còn đi khách sạn, không phải là đi khách chứ?
Nghĩ tới đây, Lâm Dật tự dưng thấy gai gai người.
Loại người gầy quắt như vậy, vừa nghĩ đến đã mất cả hứng.
So với vóc dáng đầy đặn của Kỷ Khuynh Nhan, thật sự là quá kém quá kém.
"Được rồi, không cần đi tiếp nữa, dừng ở cửa hông là được."
"Này là sợ bị người ta nhìn thấy à?" Lâm Dật nghĩ thầm.
Cửa cánh mở lên, Dương Thiên Tâm xuống xe.
Lâm Dật ngồi trong xe suy nghĩ một chút, cảm giác đánh giá năm sao cho đơn này có vẻ như lại xong đời rồi.
Đám người này thật khó hầu hạ.
Rất nhanh, trên điện thoại vang lên tiếng nhắc nhở, hắn nhận được một đánh giá năm sao.
Hả?
Nhìn đánh giá năm sao, Lâm Dật cực kỳ bất ngờ.
Đã náo đến mất vui như vậy mà vẫn được đánh giá năm sao?
Người phụ nữ họ Dương này tuy bề ngoài chẳng ra sao, nhưng hình như cũng có chỗ được.
Nhưng Lâm Dật mau chóng phát hiện điều không đúng.
Mình nhận được đánh giá năm sao, lẽ ra hệ thống đã phải thông báo nhiệm vụ hoàn thành chứ, sao bây giờ không có chút phản ứng nào?
Hắn liếc nhiệm vụ hệ thống, vẫn không có biến hóa nào so với trước đó.
"Hệ thống, có phải ngươi gặp sự cố không?" Lâm Dật hỏi: "Ta đã hoàn thành mười đơn đánh giá năm sao, làm sao còn chưa hoàn thành nhiệm vụ?"
【Hành khách trước cho ký chủ một sao, không phải năm sao.】
"Vô lý, điện thoại báo ta được đánh giá năm sao mà."
【Phần mềm mà ký chủ sử dụng đã được con người cải tạo, tất cả phải lấy hệ thống làm chuẩn.】
"Cải tạo?"
Mắt Lâm Dật đảo vòng vòng, dường như hiểu ra điều gì đó.
Sau đó hắn cầm điện thoại lên, bấm số gọi cho Điền Nghiên.
Lần thứ hai được Lâm Dật gọi, Điền Nghiên có chút thụ sủng nhược khinh, nhỏ nhẹ hỏi:
"Lâm đổng, ngài tìm tôi sao? Tôi đang ở nhà ga chưa rời đi, bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại."
"Không cần quay lại, tôi chỉ muốn hỏi một chút, có phải các cô điều chỉnh hệ thống đánh giá hay không?" Lâm Dật hỏi: "Có phải khách hàng cho bất kỳ đánh giá nào, ở chỗ tôi cũng sẽ thành năm sao?"
"Lâm đổng, ngài biết việc này sao?"
"Không cần như vậy, các cô đổi quyền hạn về như trước đi." Lâm Dật nói: "Tôi muốn trải nghiệm sinh hoạt của người bình thường, không muốn đặc quyền."
------
Dịch: MBMH Translate