“Lý Phỉ, cô nói như vậy là không được.” Mạnh Hân nói: “Chúng tôi tới cùng cô, không sai, nhưng cô xem tình hình hiện tại một chút đi, còn chưa tới năm phút đồng hồ mà đã bị đuổi ra ngoài. Mặt mũi của chúng tôi đều đã mất hết, cô còn không biết xấu hổ mà tranh công sao?” “Ghế phụ của Lâm thiếu chỉ có hai người chúng tôi mới có tư cách ngồi, cô vẫn nên đón xe đi thôi.” “Dựa vào cái gì!” Lý Phỉ hét lên, “Nếu như không có tôi, các người căn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.