Nhưng lúc này, Lâm Dật dã không còn quan tâm tới chuyện gì khác nữa rồi, liều mạng lao về phía Chu Lương, kiểm tra miệng vết thương cho cậu. “Nhẫn nhịn thêm một chút, không sao đâu, có tôi ở đây, nhất định sẽ không sao cả…” Cơ thể Lâm Dật run lên bần bật, nhìn miệng vết thương máu chảy đầm đìa, tựa như một con dao bén nhọn đâm vào thần kinh của anh vậy, đến cả nói chuyện cũng trở nên lộn xộn. “Lão, lão đại…” Chu Lương nói chuyện đứt quãng, vốn dĩ trạng thái...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.