Lâm Dật ôm bả vai Lương Nhược Hư. “Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, vào ăn cơm đi.” Chuyện phiền toái đã giải quyết, bữa cơm sau đó đương nhiên là vô cùng vui vẻ. Duy chỉ có một lần Lâm Dật đi đút heo ăn, có chút phá hư phong cảnh. Hơn ba giờ chiều, đoàn người cơm nước xong xuôi, lại vào trong lều lớn nhìn một chút. “Tiểu tử rất được nha, vậy mà lại trồng cả nhân sâm và linh chi.” Dương Quảng Hạ cười nói. “Không chỉ là trồng, mà hình như còn sống.”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.