"Mẹ nó, ông nghiêm túc một điểm đi." Tống Kim Dân cười ha ha, nói: "Trong một ngày một đêm, tôi đã dạy bọn họ không ít điều, còn dạy nữa sẽ không thích hợp, cứ khiến cho bọn họ chậm rãi tiêu hóa đi." Tống Kim Dân đứng dậy vươn vai một cái: “Tôi đi trước đây." Tống Kim Dân theo thói quen châm điếu thuốc, đi về phía xa. Đối với ông ta, ly biệt là chuyện thường tình của đời người. Ở trong mắt Lâm Dật, bóng dáng giống như người đàn ông lang thang kia lại...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.