“Không có không có không, không có...” Vương Nhiễm hơi kích động, làm rơi cả nửa miếng giăm bông xuống đất. “Hù chết thầy rồi, nếu như em thật sự có ý nghĩ này, thì sang năm có lẽ thầy còn phải phát lì xì cho em.” Lâm Dật nói: “Nhưng em cũng là hoa khôi của Sư Đại, lẽ ra hẳn là không thiếu người theo đuổi em chứ.” Vương Nhiễm có chút ngượng ngùng, “Bởi vì nhà em nghèo, cho nên mới không ai theo đuổi.” “Bình thường thôi.” Lâm Dật nói: “Xã hội hiện tại, con gái...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.