Lời nói của Lâm Dật khiến cho Ngô Phi Dược giật mình, trầm mặc mấy giây. “Đi thôi, nơi này không phải chỗ nói chuyện.” Lâm Dật cười hắc hắc, ba chân bốn cẳng đuổi theo Ngô Phi Dược. “Tìm một chỗ ăn đi, em cũng đói rồi.” Ngô Phi Dược đưa Lâm Dật tới một quán ăn nhỏ bên ngoài. Quán ăn là một căn nhà gỗ nhỏ, bên trong có sáu bàn, ngoài ra còn có một cái lò sưởi ấm. Cuộc sống như vậy khiến cho Lâm Dật cảm thấy rất thân thiết. Bởi vì lúc nhỏ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.