Tần Chính Thanh rất thông minh, ông biết rõ, mình đến đây, đối phương nhất định sẽ thả người. Cho nên vẫn nên nói mấy lời xã giao một chút. “Ngài quá khách khí rồi, việc này là chúng tôi không đúng, chúng tôi bây giờ sẽ thả người.” Lưu Vân Thành cười nói. “Vậy thì làm phiền rồi.” Ba người đều không nói gì nữa. Tuy trong lòng có chút giận, nhưng đi ra làm ăn, còn phải nhìn mặt mũi chung. Cho nên cũng không muốn làm lớn. Nếu không ngày mai sẽ được lên báo. Mà suy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.