"Được được được, em đừng có gấp." Trong lòng Lâm Dật cảm thấy ấm áp, "Anh đang ở trên xe cứu thương, chờ chuyện bên này kết thúc, anh sẽ gọi điện thoại cho em." "Được." "Đi về trước đi, đừng hấp tấp, không có gì lớn cả." "Em nói cho anh biết, đây là một lần cuối cùng, sau khi trở về thì ngoan ngoãn ở lại Trung Hải cho em, đừng có mà chạy loạn suốt ngày nữa." "Được được được, nghe em." Sau khi an ủi Lương Nhược Hư, Lâm Dật cúp điện thoại. Người bị thương...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.