Hai người lần lượt lái xe về Cửu Châu các, Kỷ Khuynh Nhan cởi giày thể thao, thả mái tóc dài phía sau xuống, nhìn như thác nước màu đen chảy xuống từ cửu thiên. “Chuyện lúc nãy, anh nói xem hai người Đông Đông có thể thu thập hết phế phẩm không?” “Đoán chừng còn phải mất một hồi.” Lâm Dật nói: “Những ngày này phế phẩm càng ngày càng nhiều, bọn họ còn phải đi lại nhiều chuyến, sao có thể xong việc nhanh như vậy được.” “Nếu như có hai chúng ta giúp đỡ, đoán chừng hiện...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.