Cố Trường Xuyên cười rời đi, trên mặt mang theo sự tự tin vô bờ bến, giống như anh ta đã nhìn thấy dáng vẻ thảm hại bị đuổi khỏi thuyền của mấy người Lâm Dật. “Xảy ra chuyện gì vậy, mới đi qua đó một chút, quay trở lại đã cười rực rỡ như thế này rồi.” Tôn Sách hỏi: “Có phải anh ta đồng ý với anh rồi không?” Cố Trường Xuyên cười lên: “Nào chỉ có đồng ý, hai người chúng tôi còn đánh cược với nhau, người nào thua thì sẽ cút khỏi thuyền, cậu nói...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.