Triệu Vinh Dịch bị ấn cho nói không ra lời. Mà lúc này, ông ta cũng không dám nói lời nào. Trên người Lâm Dật mang theo sát khí đằng đằng, dù cho nơi này sắp biến thành thiên hạ của mình, nhưng bây giờ còn không phải là lúc cứng đối cứng với anh ta. Lâm Dật giơ một tay lên, ném Triệu Vinh Dịch văng ra ngoài, sau đó phất phất tay. "Đi thôi, tìm một chỗ ăn cơm." Tần Hán liếc nhìn Triệu Vinh Dịch một chút, trên miệng lộ ra ý cười. Nhìn bóng lưng mấy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.