Tần Ánh Nguyệt không nói tiếp. Đã nhiều năm như vậy, có thể ăn được bữa cơm mà con trai nấu, đối với mỗi một cha mẹ mà nói, đều là chuyện vô cùng vui vẻ và an ủi. Nghĩ đi nghĩ lại, hốc mắt Tần Ánh Nguyệt lại ẩm ướt. “Đang tốt đẹp lại khóc cái gì chứ, đây là chuyện tốt.” Tần Ánh Nguyệt nhận khăn giấy. “Nhưng chị cũng không nuôi nó, bữa cơm này chị không nỡ ăn.” “Cái gì gọi là không nuôi nó?” Thẩm Thục Nghi nói: “Mệnh của nó là do chị cho,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.