“Tất chân sao?” Trương Hiểu Du nói: “Em rất ít khi mặc thứ này, cho nên trong tủ cũng không có.” “Vậy được rồi.” Lâm Dật cảm khái trong lòng một chút, “Cuối cùng cũng gặp được người bình thường một chút.” Anh mở nắp chai ra, uống một hớp, chuẩn bị bàn chuyện chính với Trương Hiểu Du. “Nhưng đồ lót của em sẽ để ở bên trong đó.” “Mẹ nó.” Lâm Dật cảm thấy có chút buồn nôn, “Người ta đều là bỏ tất chân, còn em bỏ đồ lót vào làm gì.” “Đều có lý do cả,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.